Vợ chồng tôi bằng tuổi, đều 27, có một bé gái 2 tuổi. Hơn 3 năm lấy nhau nhưng lại là quãng thời gian tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Tôi thèm khát được sự ân cần, ngọt ngào từ chồng. Hồi mới cưới chúng tôi đã không được vui vẻ, chồng luôn khó chịu và cáu gắt (từ bé đến giờ tính anh vẫn thế). Có lần xích mích còn chửi bới tôi rất thậm tệ dù lúc đó mới cưới được 3 tháng. Tôi thất vọng hoàn toàn, từ đó đến giờ tình cảm dành cho chồng không còn nhiều. Chồng tôi cũng vậy, cũng không còn nhiều tình cảm vì chúng tôi không hợp chuyện chăn gối, nguyên nhân một phần vì tôi không thấy tình yêu trong đó nên nhiều lúc như “khúc gỗ”.
![]() |
Ảnh minh họa |
Về kinh tế, tôi không hay cằn nhằn hay xin tiền chồng, luôn độc lập, thế mà chẳng hiểu sao mỗi lần cãi nhau anh luôn nói tôi “chết vì tiền”. Anh sống hơi ích kỷ, chặt chẽ về chuyện tiền nong, lúc nào cũng nghĩ xấu về vợ, không bao giờ biết quan tâm chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống với tôi. Nhiều khi tôi thấy “có chồng hờ hững cũng như không”, luôn buồn bã và cô đơn. Tôi ở với chồng mà không thấy vui vẻ, hạnh phúc chút nào.
Chúng tôi không hạnh phúc, tuy nhiên anh cũng yêu con nhưng không chăm lo cho con được nhiều vì đa phần tiền anh kiếm được đều cất tiết kiệm hết. Tôi cũng đi làm kiếm tiền và chi tiêu cho con, cho vợ chồng, gia đình nên không dư gì; cũng không quan trọng vì tôi có thể bắt đầu bằng hai bàn tay trắng. Chồng tôi đặt nặng chuyện tiền bạc quá nên chỉ biết làm kiếm tiền, không chơi bời hay gì cả nhưng anh lại luôn cho tôi là “Người như cô mà không có tiền thì không sống được một phút”. Tôi rất buồn, không biết phải làm sao. Tôi không muốn tình trạng nay kéo dài, xin cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
