Tôi và chồng quen nhau được hơn 5 năm rồi cưới. Hồi mới quen, giữa chúng tôi đã có nhiều sự khác nhau mà khó có thể hòa hợp. Anh là con út trong gia đình nên rất được mẹ cưng chiều, muốn gì có đó, gia đình không quá giàu nhưng đủ điều kiện để đáp ứng những đua đòi của anh. Lúc đó anh luôn quan niệm bạn bè anh là tất cả, gia đình là thứ hai, ai trong gia đình lỡ động chạm tới bạn bè anh là y như rằng anh hờn dỗi bỏ nhà đi mấy ngày mới chịu về. Trong khi đó đối với tôi gia đình là tất cả, gia đình tôi luôn quấn quýt yêu thương nhau, đi tới đâu tôi cũng tự hào về tình cảm gia đình mình.

buonbuonb-7350-1441792808.jpg

Ảnh minh họa

Tôi cố giúp anh nhận ra sự quan trọng của gia đình, rằng bạn bè có thể xa lánh và rời bỏ anh, hay dù có thân cỡ nào thì tương lai mỗi người đều có một gia đình riêng, cuộc sống riêng, không thể bên nhau mãi được. Còn gia đình luôn ở bên quan tâm, không bao giờ bỏ anh dù anh có thế nào đi nữa. Ban đầu anh không tin lời tôi nói nhưng trải qua bao nhiêu lần vấp ngã anh đã cảm nhận được điều đó, dần thay đổi cách sống vô trách nhiệm của mình vì những người quan tâm anh.

Trải qua nhiều sóng gió, tình cảm của chúng tôi ngày càng sâu đậm. Lúc đó, anh rất thương yêu tôi vì tôi lúc nào cũng ở bên những lúc anh vấp ngã và cố gắng kéo anh ra khỏi những cám dỗ. Ba mẹ anh cũng vì thế mà rất thương tôi, bởi tôi phần nào làm anh thay đổi. Ba mẹ tôi không thích anh lắm, lúc nào cũng nói anh không xứng vì tôi là một đứa con gái ngoan hiền, học giỏi, cũng có ngoại hình ưa nhìn. Gia đình tôi không giàu nhưng cũng có điều kiện và ba tôi có chút vị trí trong xã hội. Ba luôn muốn tôi cưới một người chín chắn, lớn tuổi hơn để có thể chăm lo, bảo vệ con gái ông vì tính tôi khá nhút nhát, có phần yếu đuối. Vì quá thương con gái nên ba cũng tôn trọng lựa chọn của tôi, tôi và anh cưới nhau trong sự ủng hộ của hai gia đình.

Chúng tôi cưới nhau khi tuổi đời còn khá trẻ, dù thay đổi nhưng anh vẫn còn ham chơi. Năm đầu tiên chúng tôi sống cùng ba mẹ chồng, tôi thì phụ ba mẹ công việc kinh doanh trong gia đình, còn anh được ba mẹ tôi cho chiếc ô tô để chạy dịch vụ. Thời gian đó dù sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu (mẹ chồng tôi khá ích kỷ và ngang ngược) nhưng tôi cũng được an ủi vì anh luôn bảo vệ tôi, còn chăm chỉ làm ăn, công việc anh cũng thuận lợi. Chúng tôi xảy ra nhiều tranh cãi hơn từ ngày ra ở riêng.

Tôi và chồng được hai bên gia đình tạo điều kiện xây dựng cho một nhà nghỉ để làm ăn (chúng tôi chỉ mới 24 tuổi), tuy nhiên vợ chồng vẫn nợ một số tiền lớn khi xây xong nhà, có điều là nợ của cha mẹ, anh chị nên chúng tôi có thể yên tâm làm ăn mà không phải lo. Có nhà và thu nhập ổn định anh sinh hư, suốt ngày chỉ lo nhậu nhẹt, đàn đúm bạn bè, chơi hết cái này đến cái kia. Còn tôi lo quản lý công việc nhà không thể đi đâu hết, vì tính chất của công việc tôi chỉ suốt ngày ở nhà, anh phụ tôi được buổi tối hoặc nửa đêm khi có khách thuê phòng. Nhiều hôm anh đi chơi, tôi ở nhà cơm nước xong gọi anh về ăn cơm từ 11h mà hơn 14h anh mới về, về nhà tôi hờn dỗi thì anh bảo đã về ăn rồi còn đòi gì nữa.

Chiều hơn 17h anh đi đá banh, có khi về rồi mà bạn gọi đi đá banh tiếp anh vẫn đi dù đã gần 20h tối, cơm nước tôi chưa được ăn do phải đợi anh đi đá banh về. Tôi bảo đá banh tốt nhưng cũng phải có giờ giấc, anh mặc kệ. Anh còn nhậu suốt, hầu như ngày nào cũng nhậu, tôi khuyên đủ kiểu thì anh nói tôi là vợ không có quyền dạy anh, anh là chồng mới là người dạy tôi. Chúng tôi đang nợ nần, tôi ráng gom góp để trả cho nhẹ người còn anh thì phá. Anh chơi bài, chơi bida, cá độ về lấy tiền nhà trả, tôi quá mệt mỏi, góp ý thì anh bảo anh chơi có ảnh hưởng gì đến tôi hay không.

Tôi suốt ngày ở nhà đã buồn bực trong người, mỗi lần anh về tôi năn nỉ anh chở đi dạo cho khuây khỏa tí nhưng anh thích thì chở, không thích lại bảo hôm qua dạo rồi hôm nay dạo gì nữa. Anh không muốn ra khỏi nhà nhưng bạn gọi phát là đi luôn, có khi còn kiếm chuyện gọi bạn đi để tôi một mình tủi thân. Quá buồn vì anh ham chơi, lại không khuyên được, tôi quyết định mỗi lần anh nhậu tôi sẽ nhậu để anh thấy tôi khó chịu thế nào khi anh say về dày vò đầu óc tôi. Tôi chỉ nhậu be bét hai lần anh như đã thay đổi đôi chút, bớt nhậu hơn nhưng anh vẫn đàn đúm bạn bè, ăn chơi đủ kiểu.

Tôi ở nhà suốt, không biết anh ra ngoài chơi gì khiến tôi rất khó chịu, cảm giác như anh dành chút thời gian cho mình đó là một ân huệ rồi. Tôi thật sự không biết làm sao để anh thay đổi mà lo làm ăn, bớt chơi bời. Tôi thật sự không phải kiểu người thích ràng buộc chồng nhưng anh sống quá ích kỷ. Thật sự mong mọi người góp ý cho tôi. Anh từng nói anh là người sống tự do, biết cưới tôi về mà ràng buộc vậy anh đã không cưới, tôi không chấp nhận được cách sống của anh thì chia tay. Tôi quá thất vọng vì chỉ mới cưới nhau hai năm mà anh đã nói vậy, người con trai tôi yêu trước kia rất yêu thương tôi, đã thay đổi vì tôi, giờ đây trở thành người mà tôi không nhận ra nữa. Mong các bạn chia sẻ cho tôi. Chân thành cảm ơn.